Menu

Friday, March 23, 2012

R.I.P Đinh Vũ Hoàng Nguyên!

Tracy thương mến,
Đã bao nhiêu ngày qua, tôi vẫn chưa thể thoát ra được khỏi cái mớ luẩn quẩn, quay quắt của cuộc đời mình, lúc  nào cũng nguyên trạng thái "có chuyện". Nhưng tôi không muốn than thở nhiều về nó, phần vì tôi vẫn còn may mắn có được một người đàn ông luôn lo lắng và che chở cho tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào, phần vì nó cũng chỉ làm cuộc sống của tôi thêm màu u ám. Hiển nhiên là chẳng nên.
Dạo gần đây tôi suy nghĩ nhiều...có lẽ là hệ quả tất yếu của việc "rảnh". Tôi buồn cho mình vì mọi nghĩ suy trong đầu tôi nó chẳng bao giờ được sáng sủa lạc quan như người ta, mà nó thường tù mù, bí dị, cay đắng và thất vọng. Nên tôi thành ra trầm mặc, lạnh lẽo. Tôi muốn xin lỗi tất cả những người hằng ngày phải tiếp xúc với tôi, chứng kiến tôi, và chịu đựng cái không khí héo hắt quanh tôi. Mong hãy thông cảm và cho tôi thêm chút xíu thời  gian nữa.
Hôm nay chính là ngày tôi định refresh lại bản thân mình, tôi đã nghĩ từ đêm qua, rằng hôm nay tôi phải vui vẻ. Lẽ ra cái post này sẽ là bài viết về Hoa, một loài hoa đã mang đến cho tôi niềm yêu và cảm hứng, như cách tôi chọn để khởi đầu cho một ngày của tôi tươi sáng. Tôi đã định chỉ lượn 1 vòng FB rồi sau đó sẽ mở blog lên để viết về hoa oải hương...rồi tôi sẽ mặc một bộ đồ đẹp ra đường. Nhưng đúng là đời không bao giờ như ta nghĩ.
Facebook mang đến một tin khủng khiếp, sự ra đi của một bậc quân tử mà tôi ngưỡng mộ. Tôi mới biết đến anh không lâu trong một lần vô tình lạc vào wordpress của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, truyện ngắn Nhà cuối ngõ của anh được đăng ở đó. Đọc truyện của anh, sống lại trong tôi những ký ức thuở nhỏ, với Nam Cao, với Kim Lân, và Vũ Trọng Phụng. Văn anh dí dỏm, chân chất mộc mạc..., nghe anh chửi, thiên hạ thốt lên "đời, bố này ngoa thế!", nhưng bật cười khoan khoái "có lão chửi hộ mình". Phải vậy, trong thời đại bùng nổ thông tin hiện nay, ta đôi khi bị buộc phải xem và đọc ba thứ. Một là một vài chương trình truyền hình của ta mà đến BGK nhận xét còn phải nhòm trước ngó sau, cân nhắc và đưa ra những ý kiến trung lập để không phải động chạm đến ông này, làm mếch lòng bà nọ. Nghe mãi thành nhàm. Hai là mốt chửi bới xới móc nhau của các xì-ta  trong showbiz Việt, gây scandal để được chụp ảnh, phỏng vấn và lên báo. Sản phẩm nghệ thuật thì mãi chẳng thấy đâu..., mà lắm khi có cũng chẳng nên hồn, báo hại khán giả mua bực vào người. Ba là trào lưu "ném đá" của một bộ phận các bạn trẻ vào những thứ không vào mắt hợp tai mình, bằng những lời lẽ hết sức thiếu suy nghĩ và vô văn hóa...nhưng lại cứ tưởng thế là hay, là vui, là hợp thời. Thành ra, đôi khi muốn tìm những thứ chính thống để đọc...thật gian nan.
Lật ngược trở lại tìm thông tin về anh Nguyên, tôi gặp được những Khu cũ (Truyện ngắn), Mười năm (Thơ), Những huyết cầu tổ quốc (Thơ). Vui mừng phấn chấn vì tôi không chỉ tìm được ở đó một tài năng, mà còn một nhân cách, một trái tim sôi sục nhiệt huyết và tình yêu với cuộc đời và với Tổ quốc. Tôi tự hỏi mình, đời này liệu còn được bao nhiều người như anh!?
Vậy mà hôm nay đời báo tin anh mất. Hà Nội sáng tháng 3 mà trời nổi giông bão ầm ầm. Một đời người cũng chỉ mong manh như thế. Lòng tôi buông thõng, nước mắt chợt rơi, tôi thương cho con anh vẫn còn quá nhỏ, tôi thương cho đất nước tôi đã mất đi một người trẻ tài năng, và tôi thương cho biết bao bạn đọc như tôi đã mất đi một người dẫn dắt. Và cho dù là một kẻ xa lạ, tôi cũng xin được khóc tiễn biệt và cầu cho anh được an nghỉ nơi vĩnh hằng. Những gì anh đã mang đến cho cuộc đời này, sẽ mãi mãi được khắc sâu.
Vĩnh biệt anh!

No comments:

Post a Comment