Menu

Tuesday, February 28, 2012

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người!

Bạn thân mến,
Hôm nay Hà Nội lại lạnh quá, tê tái cả tay rồi. Tớ nhớ nắng quá, cái nắng đầu xuân vừa đủ để sưởi ấm dịu dàng bước chân cô gái! Dù sao...những khúc giao mùa vẫn luôn đẹp đẽ và đáng mơ ước nhất!
Mấy bức ảnh này chụp ở quán cafe Avalon, nơi tớ mò đến nhiều nhất thời gian gần đây. Nó không phải quán cafe tớ yêu nhất. Nhưng tớ cho rằng nó là lựa chọn an toàn nhất nếu bạn cần tiếp khách hay phục vụ một nhu cầu giao tiếp công việc nào đó mà bạn lại chẳng biết gì về gout của đối phương. Trước đây tớ thường đến vào những buổi chiều mùa đông ảm đạm, hay bất cứ khi nào trời đất trở nên ảm đạm tớ đều muốn đến đây, ngồi trên tầng thượng thoáng đãng và ở giữa đất trời thênh thang, gọi 1 cốc Latte ấm nóng đầy bọt đôi khi chỉ để cảm nhận cái ấm áp len qua kẽ tay...và để cho tâm hồn tĩnh lặng trở lại.
Tớ biết là một người trẻ, mà lại cứ hay buồn bã chán đời bâng quơ thì thật là không tốt, nhưng cuộc sống thật khó mà manage được. Tớ biết định nghĩa thế nào là khó khăn và như thế nào là cuộc sống bỗng chốc chở nên tăm tối. Cảm giác ấy đã đi qua tớ rất nhiều lần, khi tớ nhận đủ mọi mất mát đến từ đủ mọi ngóc ngách của yêu thương và của cố gắng. Đã nhiều lần tớ đổ sụp xuống, nhưng rồi vẫn không đủ dũng khí để từ bỏ cuộc sống này...bởi tớ biết còn 1 người cần tớ, bởi tớ hiểu chúng ta luôn có một cuộc sống của riêng mình, nhưng chúng ta không bao giờ có thể sống chỉ vì một mình mình thôi.  Thế là tớ lại ngồi dậy, nhìn lại, và sắp xếp...cái gì giữ lại, cái gì cất đi, cái gì vứt bỏ. Rồi tớ bắt đầu lại cuộc sống từ những việc nhỏ nhặt nhất, gọi 1 cuộc điện thoại, gửi 1 cái email, mua 1 quyển sách, gặp 1 người...để tự vực mình dậy. Sự thật là khi bạn đau buồn và mất phương hướng nhất, không điều gì có thể đưa bạn thoát ra ngoài trái tim bạn. Sẽ không ai có thể thay thế bạn khi ấy, nhưng trái tim sẽ lưu lại những yêu thương và những khoảnh khắc hạnh phúc đáng giá của cuộc đời bạn, để khi cần...nó có thể tiếp thêm cho bạn động lực và sức mạnh. Bởi thế, tớ chỉ đặt niềm tin duy nhất và vô điều kiện vào trái tim mình. Nhưng để có 1 trái tim như thế, tớ luôn phải nuôi dưỡng nó bằng những yêu thương và sự chân thành tha thiết với cuộc sống của mình.
Chị tớ nói là tớ rất dở hơi, và hay thích "enjoy những loại cảm giác bệnh hoạn" @@! Mong các bạn đừng hiểu lầm, các loại ấy ở đây chỉ là tớ hay thích buồn hơn vui, thích ảm đạm hơn sáng sủa, thích yên lặng hơn ồn ã...! Nhưng cũng ko phải luôn luôn như thế, đó chỉ là những khi tớ cần có 1 khoảng lặng cho cuộc sống của mình...để có thể chiêm nghiệm và bình tâm...và hơn tất cả...tớ yêu những phút giây an nhiên này của cuộc sống.
Có một câu hát mà tớ đã luôn tâm niệm từ khi tớ mới biết suy nghĩ "Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người, còn cuộc đời này, ta cứ vui.". Và nhân tiện, xin chúc mừng sinh nhật vị nhạc sỹ đã góp phần tạo nên biết bao nhiêu tâm hồn đẹp cho cuộc đời này!






No comments:

Post a Comment